Đời người lẽ thường là phải
theo lộ trình của sinh – lão – bệnh – tử. Tuy nhiên, cũng có người không đi hết
lộ trình mà đi đường tắt chỉ sinh rồi tử. Đó là lý do người ta nhìn đời là phù
du, là cõi tạm, kiếp nhân sinh cũng chỉ là tro bụi một mai cũng trở về bụi tro.
Có một bài hát quen thuộc với giai điệu rằng:
“Người ơi hãy
nhớ ta là cát bụi.
Sẽ về cát bụi
thì xin đừng toan tính thiệt hơn.
Đời như thoáng
mơ được mất ta đâu ngờ
Hỏi ai có bao
giờ không trở về cát bụi đâu.
Sống để làm gì và chết rồi đi đâu vẫn là bài
toán nan giải cho kiếp người chúng ta. Ai mà không biết sống tức là đang đi về
cõi chết, nhưng chết rồi sẽ về đâu? Thân xác về cát bụi nhưng linh hồn sẽ về
đâu?
Một bạn già nói với bạn
mình: “Tôi sợ rằng chúng mình đều gần đất xa trời rồi, kiếm chỗ nào đi chơi cho
thoải mái”. Người kia vui vẻ nói: “Theo mình nghĩ là chết là bỏ đất mà về Trời
thì tụi mình xa đất gần Trời mới đúng”.
Theo niềm tin Kitô giáo thì
chết là bỏ đất mà về trời. Bỏ cát bụi về chốn thần thiêng. Bỏ cõi tạm về cõi
vĩnh hằng. Bỏ tham sân si để sống thanh thoát bình an. Bởi vì, quê hương đích
thực của chúng ta là Nước Trời và cuộc sống chúng ta hôm nay đang hết lòng
hướng về đó để có sự sống vĩnh cửu và hạnh phúc viên mãn với Chúa Cha, Chúa
Con và Chúa Thánh Thần. Tuy nhiên, đâu là con đường, là cách thế thật sự để
chúng ta đạt tới đích này.
Qua Chúa Giêsu đã cho chúng
ta biết con đường về Trời, về nơi mà Ngài đã hứa rằng: “Thầy đi trước để dọn chỗ cho các con, để Thầy ở đâu các con cũng ở đó
với Thầy”.
Đây là một lời hứa thật đẹp. Đẹp vì nó mở ra cho chúng ta một khung trời hy
vọng vì ngày mai tốt đẹp hơn. Đẹp vì cuộc sống của chúng ta không đi vào ngõ
cụt. Cuộc sống của chúng ta từ nay đã có một lối đi về. Cuộc sống của chúng ta
không dừng lại ở cái chết là hết một kiếp người. Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Cuộc
sống được nối dài vĩnh viễn trong sự hiệp thông trọn vẹn với Thiên Chúa là Cha,
là cội nguồn sự sống.
Tuy nhiên, để bước vào cõi
Trời và thông hiệp sự sống thần linh của Thiên Chúa thì ngay từ đời này con
người cần phải sống theo thánh ý và giáo huấn của Chúa.
Chúa Giêsu trong tư cách là
một con người. Ngài đã luôn tìm kiếm ý Cha trên trời để thực thi. Ngài đã sống
trọn vẹn hai chữ yêu. Yêu Chúa Cha và yêu nhân loại. Có thể nói, Ngài đã sống cả
cuộc đời vì yêu thương nhân loại và tôn vinh Chúa Cha. Vì Chúa Cha mà Ngài đã
nhập thể làm người. Vì yêu nhân loại mà Ngài đã hy sinh chịu chết để cứu chuộc
con người trở về làm con cái Thiên Chúa.
Là người Kitô hữu,
chúng ta được mời gọi bước theo con đường Chúa Giêsu đã đi. Đó là con đường đi
tìm thánh ý Chúa và thực thi đến hơi thở cuối cùng. Đó là con đường từ bỏ,
đường thập giá, đường hiến tế đẫm máu trên đỉnh đồi Calvê. Đó là con đường của tình
yêu, tận hiến và hy sinh như Thầy Chí Thánh Giêsu. Đường tình yêu là con đường
duy nhất để về Trời. Và Ngài còn nhấn mạnh chỉ những ai thực thi huấn lệnh yêu
thương mới là môn đệ đích thực của Thầy Giêsu: “Căn cứ điều này để người ta
nhận biết các con là môn đệ Thầy là hãy yêu thương nhau”.
Nguyện xin Chúa Giêsu Phục Sinh luôn đồng hành với chúng ta trong cuộc
sống. Xin Người chỉ đường dẫn lối để chúng ta luôn tiến bước về nhà Cha trong
an bình và gieo rắc Tin Mừng yêu thương đến tận cùng thế giới. Amen.
Lm.Jos Tạ duy Tuyền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét