Xã hội hôm nay
đang phát triển. Phát triển rất nhanh về nhiều mặt. Sự phát triển cũng đem lại
cho con người no ấm hơn, hạnh phúc hơn. Nhưng điều đáng tiếc lại đẩy tình người
xa rời nhau đôi khi dửng dưng với nhau.
Trên quốc lộ 1A người ta thấy một bé gái tên là Hồ Thị Thu Hương bị tai nạn nằm quằn quại
trên vũng máu. Trên đường có rất nhiều xe container và một số xe máy qua lại.
Nhưng tất cả đều vội vã chỉ ngó qua rồi đi. Xa xa có vài người đứng lại để bàn
tán mà không ai đến gần giúp nạn nhân. Rất may có hai sinh viên đã ra tay nghĩa
hiệp đưa em đi cấp cứu trong sự bàng quan của cả xã hội.
Khi video này
được đăng người ta thấy có hàng nghìn lượt bình luận trên facebook, hàng trăm
lượt chia sẻ và bình luận đã xuất hiện. Điều tôi muốn hỏi bạn và tôi đã bao
nhiêu lần mình từng thờ ơ với những giây phút hoạn nạn, khó khăn của người
khác? Bao nhiêu lần bạn có thể giúp đỡ mà vẫn khoanh tay đứng nhìn? Phải chăng
chính chúng ta cũng quá vô cảm với cuộc sống quanh mình?
Rồi hằng ngày
trên báo đài chúng ta cũng bắt gặp rất nhiều trường hợp có người bị đánh, bị
đâm ngay chốn đông người nhưng ai cũng bận rộn chẳng quan tâm đến người anh em
đang bị nạn. Gần đây trên Facebook lan truyền một video do một diễn viên Ấn Độ
đóng. Anh giả trang thành một người bị nạn trên đường. Đôi tay yếu ớt giơ lên cầu
cứu người qua lại trên đường. Gần một tiếng đồng hồ mới có người đến xem thử, hỏi
han để giúp đỡ . . .
Điều đáng sợ là
con người hôm nay không chỉ sống dửng dưng với nhau mà đôi khi còn tàn bạo với
nhau. Vì một miếng đất có giá trị, anh em sẵn sàng bỏ qua tình máu mủ ruột thịt,
tranh chấp nhau từng mét vuông, có trường hợp còn đánh chửi, xô xát và phải lôi
nhau ra tòa. Có người đặt đồng tiền lên trên mọi mối quan hệ để rồi bỏ rơi ngay cả những người từng “mang nặng đẻ
đau” ra mình. Có người thấy cái sai, cái xấu, cái ác không dám lên án, đấu
tranh, thậm chí còn bao che, tiếp tay, dung dưỡng cho nó ngang nhiên tồn tại và
lộng hành. Có người thấy cảnh hoạn nạn, éo le của người khác, không một lời hỏi
han, động viên, chia sẻ, mà còn có thái độ miệt thị, khinh rẻ. Có người sống
quá xa hoa, lãng phí, nhà cao cửa rộng, tiệc tùng linh đình trong khi xung
quanh mình còn bao người phải gom góp, chắt chiu từng đồng bạc lẻ để có bát
cơm, tấm áo đời thường và nuôi con ăn học. Đáng buồn hơn, có người đã tìm mọi
cách để ăn chặn, ăn bớt . . ., ngay cả đối với những người nghèo, trẻ mồ côi
cũng bị lợi dụng để trục lợi cho bản thân . . .
Nhìn vào cuộc đời
của Chúa Giêsu dường như Ngài đã sống cho người nghèo. Ngài đã từng khẳng định
sứ vụ Thiên Sai của Ngài là đến với người nghèo, để nâng đỡ, an ủi, cứu giúp;
xây dựng bình an, giải thoát con người khỏi ách thống trị của sự dữ...
Khi nói như thế,
Đức Giêsu công khai đứng về phía người nghèo, người bị bỏ rơi và bị áp bức. Đây
là lựa chọn và sứ vụ của Ngài khi đến trần gian và Ngài cũng đòi buộc các môn đệ
của Ngài cũng phải sống cho người nghèo, vì “Người ta cứ dấu này mà nhận biết anh em là môn đệ Thầy”.
Hôm nay qua dụ
ngôn Lagiaro, Chúa Giêsu mời gọi chúng ta hãy sống tình liên đới với nhau.
Tình liên đới không cho phép chúng ta dửng dưng với những mảnh đời bất hạnh bên
cạnh chúng ta. Tình liên đới luôn đòi buộc chúng ta nâng đỡ, bảo vệ và cứu giúp
anh em. Tình liên đới luôn mời gọi chúng ta chia sẻ với những anh em nghèo khó
để mai sau chính họ sẽ dẫn chúng ta vào hưởng hạnh phúc Nước Trời.
Thiên Chúa tạo
dựng con người có một trái tim để yêu thương, để cảm nhận nỗi thống khổ của tha
nhân mà chạnh lòng thương xót. Đừng vô cảm trước phận đời bất hạnh. Đừng bàng
quan trước nỗi đau của anh em. Ngày phán xét Chúa sẽ không hỏi chúng ta giầu có
hay nghèo đói. Chúa cũng không hỏi chúng ta chức tước hay địa vị, mà Chúa sẽ hỏi
về tình yêu liên đới của chúng ta với tha nhân. Chúng ta có bác ái với tha nhân
hay không? Chúng ta có quá vô cảm đến vô tâm với anh em không?
Nguyện xin Chúa Giêsu luôn chạnh lòng thương
xót mọi phận người, xin giúp chúng con luôn biết sống chia sẻ với những anh em
nghèo khó. Xin đừng bao giờ vô cảm mà bàng quan trước những phận người khổ đau.
Amen.
Lm.Jos Tạ Duy Tuyền