CỬA ĐÃ ĐÓNG
Hôm nay cả nước
chính thức đóng cửa tất cả mọi hoạt động kinh doanh, buôn bán, sinh hoạt, CLB,
nhà thờ, hội họp....
1 con virus làm
cả thể giới phải chậm lại, cũng phải thôi. Vì thế giới loài người đã xoay
chuyển quá nhanh.
Người ta vội ăn, vội
nói, vội đi, vội sống, vội yêu, vội bỏ, vội suy nghĩ, vội phán đoán.... mọi thứ
đều rất vội.
Vội đến nỗi đi
nhà thờ cũng đi thật trễ, lật đật về thật sớm, hôm nay sao Lm giảng dài thế???
Mất cái hẹn của tôi với đối tác, bạn bè.
Vội đến nỗi cầu
nguyện cũng chỉ qua quýt chiếu lệ, mặc kệ Chúa đang mong nghe. Vội đến chẳng đủ
thời gian để học thuộc lòng 1 câu Kinh Thánh, cũng chẳng bao giờ quan tâm, hỏi
han, chăm sóc, yêu thương một ai. Vội đến chẳng 1 cuộc gọi điện cho Bố mẹ, gia
đình.
Vội đến nỗi không
ai đủ thì giờ để nhìn lại chính mình, hôn nhân của mình, gia đình của mình đã
và đang thế nào? Vội đến chẳng ai chào nhau được 1 câu tử tế, vội đến quên cả
cốt nhục, tình thâm. Vội đến bỏ quên những cuộc đời xung quanh mình, vội đến
chẳng khi nào có 1 bữa cơm gia đình ấm áp...
Vội đến không thể
đợi thêm 1 vài giây đèn đỏ, hoặc chờ cho đến khi rào chắn tàu hoả mở ra rồi hãy
đi.... VỘI ĐẾN NỖI CHUYỆN ĐÔNG TÂY KIM CỔ TRÊN FACEBOOK ĐỀU BIẾT CẢ.
Bây giờ thì....
không vội được nữa.
Bây giờ thì Thiên
Chúa muốn nhân loại đóng cửa lại để tra xét đời sống của mình, nhìn vào chính
mình 1 cách cẩn thận và nghiêm túc có thể nói là việc làm khôn ngoan nhất.
Đóng cửa là để
cầu nguyện, để tra xét, để nhìn nhận chân thật cuộc sống đã qua của mình, là để
có thái độ đúng đắn với bản thân, và cuộc sống để biết trân quý những giá trị
cốt lõi mà Chúa đã tạo nên và đặt bên cạnh cuộc đời chúng ta, và biết cách chọn
lọc các mối quan hệ.
Hơn lúc nào hết,
lúc này người ta mới thấy trân trọng cuộc sống, tran trọng gia đình, trân trọng
bạn bè bằng hữu và những người yêu thương, trân trọng những thứ, những con
người mà trước đây vốn vì vội quá chúng ta chẳng màng để ý tới.