Nhiều người lầm tưởng rằng khi thế giới văn minh thì tôn giáo sẽ không
còn. Và khi con người đầy đủ vật chất thì nhu cầu tâm linh sẽ hết. Nhưng xem ra
những gì đang diễn ra trong cuộc sống lại ngược lại. Nhu cầu tâm linh nhiều
hơn. Người ta tìm đến với tôn giáo nhiều hơn. Các lễ hội biểu lộ niềm tin cũng
phong phú hơn. . .
Thực ra, con người và tôn giáo luôn là một. Đã
có con người là có tôn giáo. Niềm tin đi chung với sự phát triển của xã hội con
người. Con người không thể phủ nhận niềm tin trong sâu thẳm tâm hồn mình. Dù
một thời gian dài người ta rao truyền một chủ thuyết vô thần nhưng cho tới nay
những người gọi là vô thần ta vẫn thấy họ biểu lộ niềm tin của mình qua đi lễ,
đi Chùa hay làm việc công đức . . .
Điều đáng nói là họ tìm về thần linh chỉ để
cầu lợi cho bản thân. Họ mong thần linh phù hộ cho công thành danh toại, và đáp
ứng mọi nhu cầu của họ. Họ tìm đến thần linh như một mối lợi cho công danh sự
nghiệp, cho tương lai của họ. Họ tìm đến thần linh để tìm đến nhu cầu trước mắt
là cái ăn, cái mặc, là của ăn mau hư nát mà thôi.
Năm xưa, khi những người Do Thái đi tìm Chúa
về lý do trần thế, Chúa Giêsu đã mời gọi họ “Hãy ra công làm việc không phải vì
lương thực mau hư nát, nhưng để có lương thực trường tồn đem lại phúc trường
sinh”. Và muốn có lương thực ấy hãy tin vào Thiên Chúa, một vì Thiên Chúa đang
ở giữa dân Người. Đúng vậy, chính Chúa Giêsu đã xác quyết: "Chính Tôi là
bánh trường sinh. Ai đến với Tôi, không hề phải đói; ai tin vào Tôi, chẳng khát
bao giờ!".
Nhưng đáng tiếc, với óc thành kiến dân Do Thái
đã không tin nhận nơi Ngài. Họ vẫn loay hoay đi tìm một Đấng Messia theo ý họ,
một Đấng có thể chiều lòng họ. Điều ấy đã không bao giờ xảy ra. Vì con người là
thụ tạo cần phải vâng phục lời Thiên Chúa và để Ngài dẫn dắt cuộc đời con người.
Nhân loại ngày nay cũng đang loay hoay đi tìm
Đấng Tạo Hóa, nhưng họ vẫn đi tìm một thần linh theo ý họ. Một thần linh mà có
thể “hô
mưa hoán gió” theo ý của con
người, nên họ thất vọng, đánh mất niềm tin . . .
Xem ra con người ngày nay
cũng chẳng khá hơn người xưa là mấy! Những người xưa đi theo Chúa năm xưa là
những người "xôi thịt”, chỉ mong thấy dấu lạ, được ăn no nê nhưng ít
ra họ còn lui tới để nghe Chúa giảng, Chúa nói về Nước Trời.
Ngày nay, người đến nhà thờ
vẫn còn đông nhưng người thực sự muốn nghe Lời Chúa dạy thì rất ít. Nhất là
người thường xuyên rước lễ cũng thưa dần.
Ngày nay, người ta cổ vũ đời
sống thực dụng nghĩa là đắm đuối trong chuyện kiếm tiền. Vì như người ta nói "có
thực mới vực được đạo !". Nhưng đó chỉ là ngụy biện, thử hỏi ngày
hôm nay có ai chết vì đói hay là chết vì no? Chỉ thấy chết vì no mà thôi, bởi
lẽ người ta ăn nhiều quá, sinh bệnh mà chết, thế nhưng họ vẫn ưu tiên cho việc
tìm kiếm của ăn đời này hơn là của ăn không hư nát đời sau.
Lời Chúa hôm nay nhắc nhở cho mỗi người chúng ta rằng chính Ngài là
Bánh Trường Sinh có thể làm no thỏa lòng khát khao được sống đời đời. Thế nên,
hãy tìm kiếm của ăn không hư nát là chính Chúa và hãy sống theo tinh thần của
phúc âm, nhờ đó mà ta có được sự sống đời đời. Xin cho chúng ta đừng tìm Chúa
vì nhu cầu vật chất mà hãy tìm Chúa để Ngài ban cho chúng ta thứ lương thực
trường sinh. Xin Chúa thêm ơn để ta nhận ra chỉ có Chúa mới là lương thực
trường tồn, là Bánh Trường Sinh. Amen.
Lm.Jos
Tạ Duy Tuyền