Có một đôi vợ chồng trẻ vừa
dọn đến ở trong một khu phố mới. Sáng hôm sau, vào lúc hai vợ chồng ăn điểm
tâm, người vợ thấy bà hàng xóm giăng tấm vải trên giàn phơi.
"Tấm vải bẩn thật"
- Cô vợ thốt lên. "Bà ấy không biết giặt, có lẽ bà ấy cần một loại xà
phòng mới thì giặt sẽ sạch hơn". Người chồng nhìn cảnh ấy nhưng vẫn lặng
im. Thế là, vẫn cứ lời bình phẩm ấy thốt ra từ miệng cô vợ mỗi ngày, sau khi
nhìn thấy bà hàng xóm phơi đồ trong sân.
Một tháng sau, vào một buổi
sáng, người vợ ngạc nhiên vì thấy tấm vải của bà hàng xóm rất sạch, nên cô nói
với chồng: "Anh nhìn kìa! Bây giờ bà ấy đã biết cách giặt tấm vải rồi. Ai
đã dạy bà ấy thế nhỉ?"
Người chồng đáp:
"Không. Sáng nay anh dậy sớm và đã lau kính cửa sổ nhà mình đấy".
Thực ra mỗi người trong
chúng ta, ai cũng đều giống như cô vợ trong câu truyện kia. Chúng ta đang nhìn
đời, nhìn người qua lăng kính loang lổ những vệt màu của cảm xúc, bám dày lớp
bụi bặm của thành kiến và tính tự cao tự đại. Chúng ta trở nên phán xét, bực
dọc và khó chịu về cách sống và thành công của người khác.
Lời Chúa hôm nay nhắc nhở
chúng ta đừng cho mình đạo đức, không mắc lỗi lầm. Đừng chê bai người khác mà
hãy khiêm tốn nhìn nhận sự bất toàn của bản thân mà sửa đổi. Thiên Chúa luôn
yêu thích người khiêm nhường. Ngài nâng cao kẻ khiêm nhường và ra tay bênh vực
những kẻ yếu đuối. Nhưng con người với tính cao ngạo nên dễ nhìn những khiếm
khuyết của anh em để kết án, để nhận xét bất khoan dung. Đây là tính xấu mà
Chúa Giêsu nói là kẻ đạo đức giả đáng ghê tởm: “Sao anh lại có thể nói với
người anh em: “Này anh, hãy để tôi lấy cái rác trong con mắt anh ra”, trong khi
chính mình lại không thấy cái xà trong con mắt của mình? Hỡi kẻ đạo đức giả!
Lấy cái xà ra khỏi mắt ngươi trước đã, rồi sẽ thấy rõ, để lấy cái rác trong con
mắt người anh em!”
Có người nhận xét rằng
“Không phải là thế giới có vấn đề, hay người khác quá sai quấy, mà vấn đề nằm
chính ngay nơi tâm ta. Khi nhìn đời bằng cái tâm có vấn đề, mang đầy những cảm
xúc và thành kiến tiêu cực, thì chúng ta thấy ai cũng thành sai quấy, đụng
chuyện gì cũng hóa tổn thương”.
Đúng là “Người buồn cảnh có
vui đâu bao giờ”. Mọi sự đều từ tâm mà ra. Tâm bình an sẽ tạo ra cách ăn nết ở
hòa hợp thân thiện và cảm thông với mọi người. Tâm bất an sẽ khiến con người dễ
nổi cáu và bất mãn với mọi người chung quanh.
Ngoài ra những nhận xét phê
bình của chúng ta còn ảnh hương bởi phe cánh hay cảm tình. Người cùng phe thì
nhìn họ với lăng kính màu hồng, và ngược lại, nhìn những người mình không ưa
bằng chiếc kính tiêu cực màu đen.
Như vậy, việc nhận xét của
chúng ta luôn thiển cận và thiếu công bằng. Thế nên hãy học nơi Thiên Chúa về
cái nhìn bao dung tha thứ. Dầu Ngài là Đấng thấu hiểu mọi ngọn nguồn nhưng cũng
không kết án ai bao giờ. Trong vụ án người đàn bà bị bắt quả tang đang phạm tội
ngoại tình, Chúa Giêsu đã nói: Ta không kết án chị đâu, nhưng từ nay đừng phạm
tội nữa. Và với dụ ngôn lúa và cỏ lùng, Thiên Chúa vẫn kiên nhẫn chờ đợi lòng
sám hối ăn năn của con người.
Xin cho chúng ta biết khiêm tốn nhìn nhận sự bất toàn của mình để cầu
xin lòng thương xót Chúa và can đảm canh tân sửa đổi. Ước gì chúng ta luôn có
lòng bao dung như Chúa để luôn nói tốt, nghĩ tốt với anh chị em của mình. Amen.
Lm.Jos Tạ Duy Tuyền