Nhà thơ Dương Hoàng một lần trở về con đường cũ, con đường đầy kỷ niệm thời niên thiếu. Con đường ấy, lối đi cũ ấy vẫn còn đó, nhưng giờ những yêu thương của ngày xưa đã hết rồi. Và ông đã trải lòng mình qua những vần thơ như sau:
Lối đi nhỏ đã phủ đầy màu tím
Con đường quen màu kỷ niệm một thời
Xưa lối mòn ta đứng ngắm chiều rơi
Chờ tia nắng cuối cùng rời mặt đất
Nhớ về con đường cũng là nhớ
về những người mà ta đã gặp hay đã từng song hành với ta trên con đường đó đến
trường hay đến nương rẫy, công trường. . .
Con đường cũ lối đi còn in đó
Một thuở nào đường lộng gió thương yêu
Nhưng hôm nay:
Con đường đó giờ trở thành xa lạ
Ôi nhớ lắm nơi này đầy kỷ niệm.
Con đường vẫn thế nhưng con
đường ấy không còn lộng gió thương yêu của sự quan tâm, chia sẻ, nâng đỡ nhau
mà tất cả đều xa lạ, tất bật, vội vã như những robot vô hồn đi qua cuộc đời
nhau.
Rồi nhẹ bước trong vô hồn khắc khoải
Có nhớ thương ngày ấy cũng xa rồi
Cho tím buồn cùng với nỗi đơn côi…
Mục đích của con đường là để
gần nhau hơn, để gặp gỡ và sống chia sẻ với nhau. Nhưng con đường hôm nay đều
mở vì kinh tế, vì đồng tiền nên đường mở to và mở nhiều mà con người lại ít có
thể gặp nhau. Dù có song hành cùng nhau nhưng vẫn cô đơn lạc lõng giữa cuộc
đời.
Hôm nay thánh Gioan bảo sửa
đường cho Chúa đến. Con đường nào chúng ta cần phải sửa hôm nay?
Có lẽ đó là con đường yêu
thương, con đường của tình làng nghĩa xóm, con đường gặp gỡ và chia sẻ với nhau
trong mọi vui buồn. Gioan nhắc lại lời ngôn sứ Isaia: “Mọi thung lũng, phải lấp cho đầy, khúc quanh co, phải uốn cho ngay,
đường lồi lõm, phải san cho phẳng” (Lc 3,5). Gioan muốn sửa lại con đường
của lòng người để có thể đến với nhau.
Nếu lòng người còn đầy hố
sâu của tham lam ích kỷ thì hãy lấp đầy yêu thương chia sẻ cho nhau.
Nếu lòng người còn những lối
nghĩ quanh co, lệch lạc phải uốn cho thẳng để sống chân thành ngay chính với
nhau.
Nếu lòng người còn đầy tính
tự kiêu, tự mãn phải san bằng cái tôi của mình để sống hòa hợp, hòa nhã với tha
nhân.
Nếu cuộc sống còn nhiều
những gồ ghề của phe nhóm, của bất công thì hãy bạt đi những lợi ích nhóm để
sống hiệp nhất và tôn trọng lẫn nhau.
Người ta nói: Con đường là
do lối mòn đi nhiều sẽ thành. Người Kitô hữu hãy can đảm mở lối cho mọi người.
Hãy mở một con đường tình yêu, lòng cảm thông, quan tâm tới tha nhân. Hãy mở
con đường chân thiện mỹ bằng chính đời sống của mình. Qua đó Chúa sẽ đến với
tha nhân qua lối mòn yêu thương mà các tín hữu đã tạo ra nên trong cuộc sống
hôm nay. Hãy làm chứng cho nhân loại thấy một chân dung đầy yêu thương của
Chúa. Hãy mang Chúa đến một cách cụ thể cho những mảnh đời bất hạnh quanh ta.
Họ có thể là người nghèo, là người già nua, là người bệnh tật. . . Họ có thể là
những người đang cô đơn vì ly dị, hay bị giầy vò lương tâm khi đang sống rối vợ
rối chồng. . . Họ có thể là những đứa trẻ đang bị lạm dụng khi phải bươn chải
bán vé số, đánh giày, nhặt ve chai. . .
Thế nên, Mùa Vọng mời gọi
chúng ta hãy mang Chúa đến để thăm viếng nâng đỡ những người khổ đau. Nếu Gioan
là ngôn sứ chuẩn bị cho Chúa đến lần đầu, thì chúng ta sẽ là sứ giả chuẩn bị
cho Người đến từng ngày trong cuộc sống của anh em.
Xin Chúa gíup chúng ta biết
sám hối để chỉnh lại lối mòn ích kỷ và tội lỗi của mình để qua đó chúng ta mới
xứng đáng là sứ giả dọn đường cho Chúa Cứu Thế đến với anh em. Amen.
Lm.Jos Tạ Duy Tuyền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét