Có hai thanh niên lớn lên
trong gia đình có một người cha nghiện rượu. Vì còn trẻ, mỗi cậu sống theo ý
riêng mình.
Nhiều năm sau, một cậu trở
nên người nghiện rượu không thể cải thiện. Cậu kia là người chống uống rượu.
Một tâm lý gia tìm hiểu hậu quả của việc nghiện rượu gây cho những đứa trẻ
trong gia đình hỏi cậu thứ nhất: “Tại sao anh trở nên người nghiện rượu?”
và cậu thứ hai: “Tại sao anh trở nên người chống rượu?”
Cả hai có cùng câu trả lời: “Ông
có thể mong đợi điều gì khác khi ông có người cha như tôi?”
Đôi khi gia đình có thể trở
thành trợ lực cho ta thăng tiến, nhưng cũng có thể là trở lực khiến ta không
thể làm người. Gương sáng hay gương mù của người thân luôn ảnh hưởng đến chúng
ta. Sự khích lệ hay chê bai cũng ảnh hưởng đến công việc của chúng ta.
Trong đời sống tôn giáo,
cộng đoàn đôi khi cũng giúp cho một con người nên thánh nhưng cũng có thể đẩy
một người lao xuống hảo ngục. Nhất là thực trạng “Bụt nhà không thiêng” đã khiến
bao nhiêu người không thể phát huy tài năng ngay giữa anh em mình. Sự chê bai,
xem thường còn làm cho chính những người đang sống với mình luôn cảm thấy bất
an, đau khổ vì những lời chê bai, vu khống bâng quơ, đầy ác ý.
Thật khó tin, nhưng vẫn có
những người Kitô hữu bách hại anh em mình: Họ luôn làm mất bình an trong tâm
hồn và thanh danh của người lối xóm bằng những mẩu chuyện ngồi lê đôi mách, họ
khinh dể những người khác địa vị xã hội và kinh tế, họ dửng dưng với những mảnh
đời bất hạnh, kẻ thiếu thốn ngay bên cạnh mình. Họ sống như thể chưa bao giờ
nghe Chúa nói: “hãy yêu mến người thân cận”, như thể họ chưa bao giờ nghe thánh
Phaolô tông đồ khuyên: Tình yêu thì nhân hậu, khoan dung, không đố kỵ, ghen
tương và luôn lấy mối dây thân ái để sống liên đới với tha nhân. Trái lại họ
sống quá tàn nhẫn với người lân cận. Họ dùng thủ đoạn để lừa dối anh em, để kết
án, hạ bệ và xô đẩy anh em nhằm thỏa mãn tính tự tôn tự đại của mình. Năm xưa
Chúa Giêsu đã bị người đồng hương kết án, phải chăng hôm nay vẫn còn đó những
người Kitô hữu bị những người đồng đạo hãm hại, nhục mạ và đẩy vào đường cùng
của lầm than?
Vâng, vẫn còn đó sự khinh
dể, xa lánh của người đồng đạo với những người nghèo khổ, bệnh tật và lầm
than...
Vẫn còn đó sự kết án vô căn
cứ bằng lời ra tiếng vào, thêm mắm thêm muối để hại người vô tội.
Vẫn còn đó sự toa rập với
nhau để loại trừ kẻ yếu, kẻ thân cô thế cô...
Và vẫn còn đó những giọt
nước mắt bị hàm oan, bỏ rơi ngay giữa anh chị em mình.
Thế nhưng, chúng ta vẫn cảm
tạ Chúa, vì nhân loại hôm nay vẫn còn có những con người đang cố gắng thực hành
giới luật yêu thương với những người thân cận mình. Họ vẫn sống bao dung, độ
lượng. Họ vẫn miệt mài xây dựng tình hiệp nhất cho cộng đoàn mình.
Ước gì những người mang danh
Kitô hữu đừng bao giờ hạ thủ anh em mình chỉ nhằm thoã mãn thói kiêu căng, tự
cao tự đại của mình. Xin đừng tiếp tay với những kẻ muốn xô đẩy Đức Kitô xuống
vực thẳm bởi hành vi tàn bạo với người lân cận. Ước gì mỗi người chúng ta hãy
biết sống theo lòng nhân hậu của Chúa để mở rộng đôi tay đón nhận anh em, để nâng
đỡ, bảo vệ anh em và biết nắm lấy tay nhau tạo thành một vòng tròn thân ái,
hiệp nhất và yêu thương. Amen.
Lm. Jos Tạ Duy Tuyền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét