Khi đọc câu lời Chúa: “Không
một ngôn sứ nào được chấp nhận tại quê hương mình” (Lc 4,24) cho tôi
nhớ lại câu chuyện của người bạn kể với tôi rằng:
Một lần họp lớp trước khi
ăn, mình lấy thuốc đau bao tử ra uống, liền được một cô bạn học hướng dẫn tôi
cách dùng thuốc như sau:
“Nếu bị đau bao tử, bạn đừng uống thuốc này,
sẽ có nhiều tác dụng xấu…” . Cô bạn ấy chỉ dẫn cho tôi cách cặn kẽ, tự tin.
Thật không ngờ cô bạn ấy lại
có phong thái tự tin, vững vàng đó. Năm lớp 9, cô ấy chỉ là cô bé nhút nhát có
phần chậm hiểu nữa. Có những lần tôi đã phải mất hàng giờ để giảng cho cô ấy
một bài toán đơn giản. Vậy mà trong lần gặp gỡ này, cô ta lại khác hẳn.
Chúng tôi thực sự ngạc nhiên
vì cô bạn tôi có một kiến thức thực phong phú, sâu rộng. Có nhiều điểm trong
học tập tôi chiếm ưu thế; thế mà bây giờ chưa chắc tôi đã hiểu được chuyên môn
cách sâu sắc như vậy. Tự nhiên tôi cảm thấy tức tối. Thay vì biết xấu hổ vì
mình thụt lùi, tôi lại tự mãn nghĩ rằng “Dẫu sao nó cũng chỉ học đến Trung cấp
y tế thôi”.
Đây là lối nhìn của người
hẹp hòi, cố chấp và lạc hậu. Họ đâu nghĩ rằng mình đã lạc hậu và bạn bè chung
quanh đã tiến xa và vượt trội mình. Với cái nhìn hẹp hòi sẽ nảy sinh tính ghen
tị, cáu giận, gièm pha, đôi khi còn hại người vô tội.
Nhà văn Balzac từng nói: “Người có tính ghen tị đau khổ hơn bất cứ
một người bất hạnh nào, bởi hạnh phúc của người khác cộng với sự bất hạnh của
mình làm cho ta đau khổ gấp nhiều lần”.
Cuộc sống đôi khi vì thành
kiến chúng ta cũng phán xét anh em mình một cách bất công. Chúng ta không nhìn
nhận cái tốt, cái hay nơi anh em mà còn hạ bệ bêu xấu về những tiêu cực quá khứ
của anh em. Họ không biết rằng: sông có khúc người có lúc, để biết có cái nhìn
nhận tích cực về hiện tại của nhau hơn là đánh giá nhau dựa trên quá khứ.
Thật khó tin, nhưng vẫn có
những người Kitô hữu sống thiếu yêu thương và bởi ghen ghét đã gây nên biết bao
phiền muộn, đau khổ, bất an cho anh em mình. Họ luôn làm mất bình an trong tâm
hồn và thanh danh của người lối xóm bằng những mẩu chuyện ngồi lê đôi mách, họ
khinh dể những người khác địa vị xã hội và kinh tế, họ dửng dưng với những mảnh
đời bất hạnh, kẻ thiếu thốn ngay bên cạnh mình. Họ sống như thể chưa bao giờ
nghe Chúa nói: “hãy yêu mến người thân cận”, như thể họ chưa bao giờ nghe thánh
Phaolô tông đồ khuyên: Tình yêu thì nhân hậu, khoan dung, không đố kỵ, ghen
tương và luôn lấy mối dây thân ái để sống liên đới với tha nhân. Trái lại họ
sống quá tàn nhẫn với người lân cận. Họ dùng thủ đoạn để lừa dối anh em, để kết
án, hạ bệ và xô đẩy anh em nhằm thỏa mãn tính tự tôn tự đại của mình. Năm xưa
Chúa Giêsu đã bị người đồng hương kết án, phải chăng hôm nay vẫn còn đó những
người ki-tô hữu bị những người đồng đạo hãm hại, nhục mạ và đẩy vào đường cùng
của lầm than?
Vâng, vẫn còn đó sự khinh
dể, xa lánh của người đồng đạo với những người nghèo khổ, bệnh tật và lầm than.
. .
Vẫn còn đó sự kết án vô căn
cứ bằng lời ra tiếng vào, thêm mắm thêm muối để hại người vô tội.
Vẫn còn đó những sự ghen
ghét để rồi không nhìn nhận sự thăng tiến của bạn bè, người thân mà chỉ nhìn
quá khứ của họ để khinh chê coi thường.
Thế nhưng, chúng ta vẫn cảm
tạ Chúa, vì nhân loại hôm nay vẫn còn có những con người đang cố gắng thực hành
giới luật yêu thương với những người thân cận mình. Họ vẫn sống bao dung, độ
lượng. Họ vẫn miệt mài xây dựng tình hiệp nhất cho cộng đoàn mình.
Ước gì những người mang danh
Kitô hữu đừng bao giờ hạ thủ anh em mình chỉ nhằm thoã mãn thói kiêu căng, tự
cao tự đại của mình. Xin đừng cố chấp để rồi đả phá anh em mình mà hãy đón nhận
anh em với tất cả khả năng và giá trị của họ. Ước gì mỗi người chúng ta hãy
biết sống theo lòng nhân hậu của Chúa để mở rộng đôi tay đón nhận anh em, để
nâng đỡ, bảo vệ anh em và biết nắm lấy tay nhau tạo thành một vòng tròn thân
ái, hiệp nhất và yêu thương. Amen.
Lm. Jos Tạ Duy Tuyền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét