Thứ Ba, 27 tháng 5, 2025

Ý Nghĩa “Hành Hương” Của Người Công Giáo

Ý Nghĩa “Hành Hương” Của Người Công Giáo

I. HÀNH HƯƠNG

1. Hành hương là gì

     Hành hương là một phong tục tôn giáo xuất hiện từ rất sớm trong các tôn giáo cổ và có lẽ nó mang nhiều ý nghĩa khác nhau.

     Trong Phật giáo, hành hương là một nghi thức thắp hương sau đó đi nhiễu xung quanh điện phật và xung quang tháp hoặc chỉ là việc thắp hương để lễ bái trước tượng bồ tát, tượng phật… Đây chính là khái niệm nguyên thủy nhất của hành hương.

     Theo từ điển tiếng việt, thì hành hương được hiểu là chuyến đi của các tín đồ tôn giáo tới những nơi linh thiêng với hy vọng sẽ được xá tội, hay được ân huệ, hoặc được siêu thoát.

     Theo từ điển Việt – Soha , thì hành hương là một hoạt động tâm linh của những người sùng đạo, họ đi đến những nơi xa xôi được gọi là linh thiêng như đền, chùa… để cúng bái cho thỏa sự ngưỡng vọng.

      Nói chung, hành hương là một cuộc lữ hành của các tín đồ thuộc nhiều tôn giáo khác nhau về nơi được cho là thánh thiêng để kính viếng, cúng bái…Đây là cách mà một tín đồ bày tỏ lòng thành của mình đối với một tôn giáo.

2. Ý nghĩa và mục đích của việc hành hương

     “ Trong lịch sử Kitô giáo, vào thời Trung cổ, bên Âu châu, các cuộc hành hương thường mang tính cách đền tội, do những vất vả nhọc mệt gây ra bởi đường sá xa xôi cũng như do những nguy hiểm dọc đường… Vào thời đó, các cuộc hành hương thường được thực hiện bằng việc đi bộ, trừ khi nào sang sông vượt biển thì mới dùng thuyền hoặc tàu.”( theo linh mục Phan Tấn Thành)

  Thể hiện lòng yêu mến với một tôn giáo nào đó.

  Để cầu nguyện, xin ơn

II. HÀNH HƯƠNG KITÔ GIÁO

     “Trong tiếng La-tinh cổ, “người hành hương”, pelegrīnus, thường được dịch là “người khách lạ”, “người lữ hành”. Thật ra, pelegrīnus là từ được tạo nên bởi hai thành tố: “per” nghĩa là “ngang qua”, và “ager” nghĩa là “cánh đồng”. Điều này mang đến cho người hành hương nhiều thách đố và hy vọng. Thách đố vì trong hành hương đòi người ta phải dấn thân, phải dám băng qua những khó khăn, chẳng hạn về địa lý hay tâm lý. Hy vọng vì đích đến là nơi người hành hương có thể gặp gỡ tha nhân và Thiên Chúa.

     Hành hương (Pilgrimage) có một lịch sử tôn giáo từ thời xa xưa. Khi đó người Do Thái hành hương về Đền Thờ đầu tiên của họ tại Giêrusalem (được xây 957 TCN) để mừng ba lễ lớn: Vượt Qua (Passover), Lễ Ngũ Tuần (Pentecost), và Lễ Lều (Festival of Ingathering). Trên đường đi, họ hát những bài hành hương, hoặc thánh vịnh. Chẳng hạn:

“Vui dường nào khi thiên hạ bảo tôi:

‘Ta cùng trẩy lên Đền Thánh Chúa!’

Và giờ đây, Giê-ru-sa-lem hỡi,

cửa nội thành ta đã dừng chân…”        [1] (Tv 122,1-2).

      Như vậy, đối với người Ki-tô hữu, hành hương là rời khỏi nơi mình ở để đến một nơi linh thiêng nào đó liên quan đến Chúa ( đất Palestina), Đức Mẹ ( Fatima, Lộ Đức…) hay một vị thánh nào đó.

     Ngoài ra, việc hành hương không chỉ giới hạn ở việc thực hiện một cuộc hành hương đúng nghĩa về mặt thể lý là đến những linh địa, đền thánh mang những dấu ấn đặc biệt, có khả năng khơi dậy những cảm xúc đạo đức về mặt tâm linh, mà việc hành hương vẫn mang trọn ý nghĩa và lợi ích thiêng liêng khi đến những nhà thờ, nhà nguyện hay một địa điểm nào đó được chỉ định trong Năm Thánh của từng giáo hội địa phương.

     Hành hương vừa là lời tuyên xưng đức tin, vừa là hành động biểu lộ lòng biết ơn đối với Thiên Chúa vì muôn ơn lành Người đã thương ban cho mỗi người, mỗi gia đình chúng ta qua Hội Thánh,

     Hành hương là dịp để chúng ta có thể nhận lãnh ơn toàn xá, đền bù lại những hình phạt mà tội của chúng ta đã gây ra, hoặc chỉ ơn xá cho các linh hồn nơi luyện tội. Nhưng điều quan trọng hơn là nhờ ơn Chúa ban, chúng ta can đảm từ bỏ con người cũ, mà hân hoan tiến bước trên đường trọn lành.

III. LINH ĐẠO CỦA VIỆC HÀNH HƯƠNG

     Sách “ Hướng dẫn về Lòng Đạo Đức Bình Dân và Phụng Vụ” của Bộ Phụng Tự và Kỷ Luật Bí Tích xác định Linh đạo đặc thù của việc hành hương gồm 5 chiều kích [2] sau:

1. Chiều kích Cánh Chung

     “Chiều kích chính yếu này là nguồn gốc của việc hành hương : đó là một cuộc “đi lên Đền Thánh”, nghĩa là một thời điểm và một ẩn dụ về con đường dẫn đưa tới Nước Trời. Thực thế, cuộc hành hương giúp người tín hữu nhận thức chiều kích cánh chung của đời mình với tư cách là một người đã chịu phép rửa. Người tín hữu là một khách lữ hành, mà sự hiện hữu lại ở giữa bóng tối của niềm tin và sự khao khát thấy thực tại muôn đời, ở giữa giới hạn chật hẹp của thời gian và khát vọng một cuộc sống vĩnh hằng, ở giữa sự mệt nhọc phải bước đi trên đường và sự đợi chờ được an nghỉ luôn mãi, ở giữa nước mắt chốn lưu đầy với ước mong hạnh phúc nơi quê hương trên trời, ở giữa sự xôn xao của cuộc đời hoạt động và niềm say mê sự thanh thản của chiêm niệm.

     “…Khách hành hương nhận ra rằng : ‘trên đời này chúng ta không có thành trì nào bền vững’ (Dt 13,14), vì thế, ngoài mục đích trước mắt là Đền Thánh, người ấy tiến bước qua sa mạc của cuộc đời, hướng về Nước Trời là Đất Hứa đích thực.” Với nhiều tín hữu, đây cũng là “một cơ hội đặc biệt thuận lợi để tiếp cận Bítích

     “Khi cuộc hành hương được thực hiện đúng cách, người tín hữu sẽ rời ngôi đền thánh với quyết tâm ‘thay đổi cuộc đời’, nghĩa là hướng cuộc đời mình về Thiên Chúa một cách cương quyết hơn ; như thế, người hành hương ước mong đem lại cho cuộc sống của mình một chiều kích siêu việt hơn.”

2. Chiều kích Lễ hội.

     “Trong cuộc hành hương, chiều kích Sám Hối đi đôi với chiều kích lễ hội. Người ta thậm chí có thể xác quyết, chiều kích lễ hội nằm ngay trung tâm của cuộc hành hương.”

3. Chiều kích Phụng tự

     “Hành hương chủ yếu là một việc phụng tự: khi tiến bước về ngôi Đền Thánh, người hành hương đến gặp gỡ Thiên Chúa để hiện diện trước tôn nhan Người, thờ lạy Người và cởi mở tấm lòng ra với Người… Lời cầu nguyện của họ mang chiều kích rất đa dạng : ca ngợi và tôn thờ Chúa vì lòng nhân từ và sự thánh thiện của Ngài ; cảm tạ vì những ân huệ đã lãnh nhận ; cầu nguyện nhằm thực hiện một lời khấn đã cam kết trước nhan Chúa ; cầu nguyện để được các ơn lành cần thiết cho cuộc sống;cầu nguyện để xin Chúa tha thứ những tội lỗi đã phạm”.

4. Chiều kích Tông Đồ

        “… cuộc hành hương là một việc loan báo đức tin,và khách hành hương là những ‘sứ giả lưu động của Chúa Kitô’.”

5. Chiều kích Hiệp Thông

     “Người hành hương đi đến đền thánh, hiệp thông trong lòng tin và đức ái, không chỉ với những kẻ cùng đi với mình trong ‘cuộc hành trình thánh’ (Tv 84,6) mà còn với chính Chúa nữa…” Họ cũng hiệp thông với cộng đoàn địa phương của mình và qua cộng đoàn ấy với toàn thể Hội Thánh, tức là với các thánh trên trời. Họ cùng hiệp thông với toàn thể nhân loại mà những nỗi đau khổ và niềm hy vọng được đưa vào lời cầu nguyện.

Cát Đằng

WGPKT(12/11/2021) KONTUM

CUỘC ĐỜI LÀ MỘT CHUYẾN ĐI

CUỘC ĐỜI LÀ MỘT CHUYẾN ĐI

 Người ta nói cuộc đời là một chuyến đi. Có chuyến đi dài. Có chuyến đi ngắn. Có chuyến đi đến vô tận. Chuyến đi nào cũng có thể gặp người ta yêu nhưng cũng có thể phải chia tay và bỏ họ lại phía sau. Chuyến đi nào cũng có niềm vui nhưng cũng có những chuyến đi mang lại nỗi buồn. Vui buồn lẫn lộn trong kiếp người cũng tùy thuộc vào chuyến đi mang theo mục đích gì? Mục đích chuyến đi sẽ quyết định về sự vui buồn trong hành trình của chúng ta.

Càng đi, ta lại càng thêm dẻo dai. Như một lực sĩ, càng chạy, ta càng mềm dẻo để có thể dấn thân vào một chuyến đi mới, vào những cuộc chiến đấu mới. Đi càng nhiều thì đời càng cho ta thêm kinh nghiệm. Thế nhưng, có khi càng đi, con người lại càng thêm buồn đau hơn! Vì thất bại nên thất vọng. Vì không như ý muốn nên chán nản…

Tựu trung trong cuộc đời chúng ta có ba chuyến đi:

 1/ Những chuyến đi thể lý:

Đó là những chuyến đi theo nhu cầu tự nhiên của một người bình thường. Nhu cầu công việc. Nhu cầu về thăm quê hương. Nhu cầu thăm nom cha mẹ và anh chị em trong gia đình. . . Đây là những chuyến đi của bổn phận nhưng đòi hỏi chúng ta vượt lên sự ngại ngùng, lười biếng để dấn thân về phía trước.

 2/ Những chuyến đi nhân ái:

Có những chuyến đi không phải của bổn phận mà là của tình người chia sẻ, hiệp thông với tha nhân. Có chuyến đi đến với người nghèo để cho họ bữa ăn, hay đến với người bất hạnh để ủi an nâng đỡ họ. Mỗi năm giáo xứ chúng tôi vẫn có chuyến đi thăm người nghèo ở những vùng xa xôi hẻo lánh như Cao Nguyên hay Miền Trung khô cằn. Nhìn nét mặt hân hoan của họ khi nhận quà mà lòng mình cũng hân hoan. Lúc đó mới thấy chuyến đi mình thật ý nghĩa.

 3/ Những chuyến đi tâm linh:

Sự sống con người không dừng lại ở những chuyến đi thể lý hay nhân ái mà còn có chuyến đi về với cội nguồn là Thiên Chúa, Đấng tạo thành con người. Chuyến đi này xuyên suốt trong những chuyến đi thể lý hay nhân ái. Chính chuyến đi này làm cho những gánh nặng, những khó khăn trở nên nhẹ nhàng hơn. Ai đã từng đau khổ hay mang gánh nặng nề nếu biết hướng lòng về chuyến đi cùng đích sẽ cảm thấy nhẹ vơi, bình an. Vì sau đêm dài là ánh bình minh. Sau thập giá là vinh quang.

Chúa Giêsu đã từng thực hiện chuyến đi ấy trong suốt cuộc đời Ngài luôn hướng về Chúa Cha, luôn sống trong chờ đợi “Giờ” mà Chúa Cha đã định cho Ngài. Ngài đã sống trọn vẹn một hành trình vâng phục thánh ý Chúa Cha. Cho dầu đó là thập giá đau thương, Ngài vẫn đón nhận trong niềm tín thác nơi Cha.

Sau cuộc hành trình đầy thương khó, Ngài đã về Trời để lãnh triều thiên vinh quang. Ngài đã bước qua thập giá để tiến tới vinh quang Phục sinh.

Hôm nay Ngài bảo: “Ngài về cùng Chúa Cha”. “Ngài đi trước để dọn chỗ cho chúng ta. Ngài mong rằng Ngài ở đâu thì chúng ta cũng ở đó với Ngài. Nhưng để có thể ở bên Ngài trong Nước Cha Ngài, chúng ta cũng phải đi trên con đường Ngài đã đi. Con đường của thập giá tiến tới vinh quang. Thập giá trong bổn phận. Thập giá trong sự chia sẻ trách nhiệm với tha nhân. Thập giá trong những hy sinh phục vụ đồng loại. Nhất là thập giá trong hy sinh từ bỏ những quyến luyến tội lỗi, những đam mê lầm lạc để sống theo thánh ý Chúa.

Là người Kitô hữu, chúng ta được mời gọi bước theo con đường Chúa Giêsu đã đi. Đó là con đường đi tìm thánh ý Chúa và thực thi đến hơi thở cuối cùng. Đó không phải là con đường trải thảm rộng thênh thang mà là con đường hẹp, đầy chông gai giăng kín hành trình. Đó là con đường từ bỏ, đường thập giá, đường hiến tế đẫm máu trên đỉnh đồi Calve. Đó là con đường của tình yêu, tận hiến và hy sinh như Thầy Chí Thánh Giêsu. Và như thế, đó chính là con đường duy nhất để chúng ta tiến vào nhà Cha, nơi đó, Chúa Giêsu đã đi trước để dọn chỗ cho chúng ta.

Cuộc đời là một chuyến đi trở về nguồn. Trở về với Thiên Chúa là Cha. Trở về thiên đàng là nơi dành sẵn cho con người. Xin cho chúng ta biết đi theo Con Đường Chúa Giêsu đã đi để tiến về nhà Cha. Xin đừng vì những đam mê bất chính, những thói hư tật xấu, những lười biếng mà lạc mất hướng đi về trời. Xin Chúa Giêsu luôn đồng hành và nâng đỡ chúng ta trên hành trình tiến về nhà Cha. Amen.

THAY ĐỔI CHỖ ĐỨNG ĐỂ THẤY CHÚA VỚI ÁNH MẮT ĐƠN SƠ

THAY ĐỔI CHỖ ĐỨNG ĐỂ THẤY CHÚA VỚI ÁNH MẮT ĐƠN SƠ

Nếu cứ đứng mãi trong phòng tối, thì không thể thấy ánh sáng chan hòa bên ngoài. Chỉ cần đứng lên, bước qua cánh cửa, là chuyển từ khung trời nhỏ hẹp tối đen của căn phòng, sang chân trời rộng mở.

Nếu cứ thích thú với cái ồn ào xáo trộn của đường phố và lối sống xô bồ, thì không thể cảm nhận cái thanh thản bình an của một tâm hồn sâu lắng. Chỉ cần ngồi xuống, lui vào một góc của cõi lòng, để chuyển sang một chốn tĩnh lặng tìm về cội nguồn.

Nếu cứ mãi thích thú với bản thân mình, thì dù tưởng là mình rất phong cách và thời trang, nhưng kì thực chỉ là một thể loại rất tẻ nhạt của ích kỷ và tự kỷ. Nếu cứ mãi loay hoay với những vấn đề của riêng mình, thì dễ rơi vào căng thẳng hoặc trầm cảm. Nếu thế, hãy đứng lên, đưa tay ra, nắm lấy bàn tay của người thân, của người bạn, và cùng họ vun đắp cho cuộc đời, cho mọi người.

Nếu cứ mãi say mê với những gì từ người khác, thì có khác chăng kiểu đuổi hình bắt bóng. Tưởng chừng là vừa lòng mọi người, nhưng kì thực lòng mình trống rỗng và lệ thuộc vào những tiếng khen chê miệng đời. Nếu cứ tập trung vào dư luận, thì dư luận đâu phải là những con người, nên làm gì có tương quan, làm gì có tình bạn, làm gì có tình yêu mến, và sẽ sớm rơi vào dòng lạc lõng vô hồn. Nếu thế, có thể lùi một bước để thấy đâu là điểm tựa đáng tin cậy và mang sức sống chân thực.

Thiên Chúa đến với con người theo cách thế thật khó hiểu, nhưng rất tuyệt vời. Ngài không đến như một vị thần hùng mạnh mà con người thường hình dung. Ngài không đến như vị thần nhiều mưu mẹo khôn lanh để giỏi lừa gạt, theo kiểu khôn ngoan mà thế gian ca tụng. Ngài không đến theo như một Hoàng Đế giàu sang theo kiểu con người lầm tưởng: có tiền mua tiên cũng được.

Ngài trở thành một trẻ sơ sinh bọc tã nằm trong máng cỏ, một người con của gia đình loài người, một người anh em, một người bạn, một người thầy. Thiên Chúa trở thành con người, để con người thấy được mình cao quý vô cùng, cao quý đến độ là anh em của Con Thiên Chúa.

Bằng cách nào có thể thấy được Thiên Chúa? Quả thật rất khó! Ông Philipphê đặt câu hỏi cho Thầy Giêsu: “Thưa Thầy, xin tỏ cho chúng con thấy Chúa Cha.” Thầy Giêsu đáp lại: “Này anh Philipphê, Thầy ở với anh bấy lâu mà anh không thấy Thầy sao, vì ai thấy Thầy là thấy Chúa Cha.” Thầy Giêsu cũng nói: “Không phải ai thưa Lạy Chúa Lạy Chúa, là được vào Nước Trời đâu, mà chỉ những ai thực hành ý muốn của Cha trên Trời mới được vào.”

 

 

 

 

 

 

Có một cách rất đơn giản mà rất khó thực hành. Đó là thử thay đổi vị thế và góc nhìn của chính mình. Rất khó! Ví như người chưa bao giờ đeo kính, mà giờ phải đeo, thì quả là khó thích ứng. Ví như người trước giờ đeo kính râm, mà giờ phải bỏ kính thì thật là lóa mắt. Ví như người thường nhìn đời bằng nửa con mắt, mà bây giờ nhìn bằng cả hai con mắt thì tự nhiên thấy cái gì cũng lệch lệch.

Ví như phải tả về màu sắc cho người mù, thì không biết đường nào mà tả. Ví như người mù từ bẩm sinh nhưng có khả năng đặc biệt trong cảm nhận âm thanh và tiếp xúc, mà phải tả về cảm nhận âm thanh và khả năng tiếp xúc của mình cho một người chẳng bao giờ để tâm để ý đến cảm nhận.

Có một cái gì đó thay đổi, tuy nhỏ bé, nhưng rất khó. Tôi vốn rất thích đi dự lễ từ thủa nhỏ. Có lẽ ý thích đó là do Chúa ban. Dù khi đi lễ, tôi có nói chuyện với bạn bè, có ngủ gật, cũng chẳng hiểu nhiều về những gì cha giảng lễ, có thể bị ông bà quản đánh và mắng vì nhiều tội, nhưng tôi vẫn thích đi lễ. Có một lời mời gọi nào đó, có một sức mạnh nào đó mà Chúa thì thầm với tôi.

Thế nhưng, khi làm lễ sinh, tôi thấy mình dự lễ thật chia trí, vì phải làm cái này, làm cái kia. Bình thường, tôi có thể lặng thinh, có thể ngồi yên, có thể cùng cộng đoàn tham dự thánh lễ. Nhưng bây giờ, làm lễ sinh, tôi phải nhớ nhiều nghi thức. Dần dần, tôi phải tìm thấy tâm tình dự lễ của một lễ sinh, để không mất đi lòng sốt sắng giống như khi ngồi dưới cùng mọi người.

Đến một thời, khi tham gia ca đoàn, tôi thấy cũng khó nữa. Vì trong lúc cộng đoàn lặng thinh, thì mình lại hát. Trong lúc mọi người có thể nâng tâm hồn lên với Chúa trong tâm tình cầu nguyện, thì mình lại phải nhớ là hát bài nào, trang bao nhiêu. Khi làm Thầy phụ trách, một lần nữa vị thế thay đổi, và tôi tiếp tục phải tìm thấy đâu là con đường của Chúa trong tâm tình thiêng liêng.

Tôi và bạn dễ nhầm lẫn, là khi thay đổi vị thế, mình dễ thay đổi luôn cả tâm tính. Thật dễ quên rằng, dù làm việc gì, dù làm ở chức vụ nào chăng nữa, thì vẫn có một cái nền căn bản là làm người. Con người không dễ để sống trước sau như một, nhưng Thiên Chúa thì một mực tín trung. Trong mọi hoàn cảnh vui buồn sướng khổ, Thầy Giêsu luôn sáng ngời chất người và chất Chúa.

Hài Nhi Giêsu thương mến! Ngài quyết định bước từ vị thế Thiên Chúa sang vị thế con người, còn con, con đang ở vị thế nào, và con muốn bước tới vị thế nào? Mục đích của Chúa là yêu mến, còn mục đích của con là gì?

Ngày xưa, bà Evà không biết rằng Chúa cho ông bà tất cả, mà bà chỉ biết rằng Chúa không cho ông bà ăn trái của một cây. Để rồi, bà chọn bước từ vườn địa đàng sang hoang mạc khô cằn. Với Mẹ Maria, Mẹ chỉ biết một điều là Mẹ rất hèn mọn và Thiên Chúa rất mực thành tín yêu thương. Để rồi, Mẹ chọn bước từ đời sống thường nhật để đi vào con đường của Thiên Chúa. Ba vua khôn ngoan lên đường tìm Chúa, các mục đồng đơn sơ lên đường tìm Chúa, còn con!                  Tứ Quyết SJ